A ruin memory - V. ?

» Digital » 3D |     29-07-2008     | Tác giả: c0ld Đề cử tác phẩm Đặc sắc

Giới thiệu dự án

[i]Như một cánh chim bay ngang mặt hồ.
Cuộc tình nào đã đi qua đời ta.
Bởi mặt nước muôn đời phẳng lặng.
Nên chẳng ai thấy được bóng chim in dưới đáy hồ sâu.
Chẳng ai nghe được trong tiềng xào xạc của lau lách ven hồ.
Có tiếng thở dài tiếc thương những ngày vui..[b] ngắn ngủi[/b].[/i]




ảo tưởng.

cái lý thuyết cho và nhận..
đời thì vẫn thế.

Người ta vẫn thường nói chẳng nên nuối tiếc những gì mình đã làm và quyết định.
Nhưng khi cô đơn một mình liệu sẽ không ai nuối tiếc ?

Không phải, khi người ta [b]Trẻ[/b] kia, quá trẻ để buông rơi điều mình đang có, quá trẻ để tự tin rằng mình sẽ tìm được [b]“cái” [/b]tốt hơn, quá trẻ để... yêu mình hơn tất cả.
Nhưng thôi, hãy nên tự tin.

Còn tôi, tôi hiểu. Rằng đây không phải là viên xúc xắc có thể thả xuống trong một trò chơi, rằng nâng lên là có thể dễ dàng bỏ xuống được..

[b]Đây không phải là một trò chơi.[/b]

[i]“Người khôn ngoan thì luôn biết cách nói dối. Nhưng kẻ nói dối chưa hẳn đã là người khôn ngoan”[/i]

Dục vọng khiến con người ta "khôn ngoan". Khôn ngoan một cách mù quáng.
Dẫu sao thì cũng có những dối trá, dối trá đến trong ngọt ngào.
[b]Ham muốn ?[/b] Chủ động ? Kô đâu. Thật sự con người tôi đã qua cái gọi là ham muốn, nó tầm thường với cảm xúc thật của tôi. Tôi chỉ bị cuốn theo cái guồng vô hình kia thôi. Kết luận xúc phạm này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, em hãy tát tôi đi còn hơn… thôi, ít nhất tôi đã có thể dùng đến hai từ [b]THẤT VỌNG . [/b]
Thế đấy. Thật nực cười. Tôi đang cười thực đấy.. cũng sảng khoái. Cười mà sao thấy cay đắng thay..


Tôi còn nhớ..
Khi tôi nhả khói..để tìm cảm giác, để cân bằng.
Để nhớ đến một ai đó..
nhớ đến những làn khói từ làn môi ai khe khẽ nhả rồi ngập ngừng hòa tan..
Và tất cả chỉ để thấy một điều [b]tôi không hề cô đơn.[/b]

Nhưng liệu có ai nhớ đến tôi không ? Có ai thấy tôi không ? Có ai quan tâm đến cảm xúc của tôi không ???

[b]KHÔNG.[/b]

Đấy, có ai đâu.
Cay đắng không ? Đau không ? Còn tĩnh tâm được nữa không ?

Không sao. Quen rồi.
Con người sống để đi tìm cảm giác.
Sống để khám phá chính bản thân mình từ thể xác cho tới tâm hồn. Đó mới là điều thú vị nhất.

[b]Hãy biết yêu chính mình. [/b]



Tôi còn nhớ 3 lần cuối cùng tôi có thể khóc.
Cách đây 3 năm. Cho bố mẹ tôi.
Cách đây nửa năm. Cho ông ngoại tôi.
Cách đây chưa đầy tháng. Ừh.. là cho tôi.


Không thể tự khóc thêm một lần nữa cho chính mình.
Liệu đến khi nào tôi còn có thể..

[b]“tôi dễ thích, dễ tiếp xúc, dễ chán và dễ từ bỏ nhưng rất khó để yêu” [/b]

Có những khi tôi thờ ơ, lạnh nhạt một cách cay độc.
Tôi thấy rất thương, thương hại ấy.
Tôi tưởng như mình đã vô cảm
Tôi thèm khát được cái cảm giác Yêu. Mà sao không thấy nó đâu.
..khó lắm tôi mới thấy là CÓ.
Nhưng cuối cùng câu trả lời dành cho tôi lại là đây.

[i][b]Nguyên lý cái bóng.[/b][/i]

Thế đấy. Nực cười tập 2.
Bởi chúng ta lại có thêm điểm chung. Nhưng khác ở một điểm. Tôi muốn tách cái bóng kia ra. Tôi muốn thấy một con người thực sự. Chứ không chỉ là giống một bức tranh treo mãi trên mành. Tôi không muốn cười với bức tranh.. tôi muốn cười với người ngồi đối diện tôi cơ.
Tự dưng tôi thấy mệt mỏi. Tôi luôn tâm niệm. Mệt thì nên đi nghỉ.

[b]Em.[/b]
Anh rất vui và [b]“đáng”[/b] để dùng từ Hạnh Phúc khi chúng ta bên nhau. Tất nhiên vẫn chỉ ở khía cạnh cá nhân anh.
Mọi thứ đều rất tuyệt. Rất đẹp. Cho dù không phải là hoàn hảo. Anh trân trọng nó.
Anh không thể giận em. Anh tôn trọng em.
Và anh cũng đã có trả lời cho câu hỏi ở trên.

[b]Anh không hề nuối tiếc về tất cả những gì mình đã làm chỉ duy nhất một điều anh thấy là chưa đủ.[/b]

Rồi đôi khi anh lại tự cười và hỏi mãi “tại sao”.
Là ám ảnh về một hình ảnh nào đó? Thật may,vì đã không đánh mất đi chính mình. Có thể vì thế màh tôi đã không có em.
Nhưng kô sao.
[b]Em thật sự xứng đáng với một người đàn ông tốt không phải là anh.[/b]
Về nhiều khía cạnh nào đó, thì Anh là kẻ không hoàn hảo.
Anh chỉ mong em sẽ có những hạnh phúc thật sự, không quá nhiều cay đắng.
Anh sẽ luôn bên em khi em thực sự cần, đến khi anh còn có thể..hãy nhớ điều đó. Anh không cần em tin, chỉ cần nhớ thôi.


Rồi đây tôi sẽ khó để có thể chấp nhận một người con gái hay một người đàn bà. Rất khó.


Đã có những khoảng thời gian. Tôi rất sợ nghe nhạc của Ông. Sợ thật sự. Bởi mỗi lần nghe. Gan trái tôi đau co quắp.
Kết thúc. Tôi vẫn muốn được nghe [b]Hoa vàng mấy độ[/b] ..


[i]Em đến bên đời hoa vàng một đóa.
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ.
Nào có ai hay ta gặp tình cờ.
[b]Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi. [/b]

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ.
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ.
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù.

Xin cho bốn mùa.
Đất trời lặng gió.
Đường trần em đi.
Hoa vàng mấy độ.
Những đường cỏ lá.
Từng giọt sương thu.
[b]Yêu em thật thà. [/b]

Em đến nơi này bao điều chưa nói.
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội.
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi.
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui.

Em đến nơi này vui buồn đi nhé.
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối.
[b]Một vết thương thôi.. riêng cho một người[/b].[/i]



..tối nay thật lạ.
Hồ Thiền Quang. Chỉ với 2 tiếng rưỡi.
Đứng dậy và thấy đầu thật trống rỗng.
Thoải mái đến kỳ lạ.
Vẫn còn thòm thèm tách ca-fe loãng.
Mọi thứ đều [b]TUYỆT.[/b]









[i]...con xin lỗi cô.[/i]

Zider đã tham gia gởi bình luận
c0ld
  1. c0ld
    c0ld 07-11-2008, 10:34 AM
    [b]Adagio - SG [/b]