Le Tien Tung

yeuchiemhoa.102.freebb.com
Member / Cấp bậc: 2
Thai Nguyen
Tham gia: 12-08-2006
  • Đã xem: 2697 trang
  • Lượt Fav: 52
  • Lượt watch: 1
  • ZDA point: 324

TỰ GIỚI THIỆU

+ Nick : Tung_Yokos
+ S.E.X : Male
+ Job : Student
+ D.O.B : 28.05.1985
+ Phone : 0915160382
+ Old nick : ****er_khongmacquan
- Một Sinh viên.

----- ** Tình yêu tặng nhóc ::Tôi và Em **
-----

Chẳng có phép màu nào khiến ta có thể quay lại ,những tháng ngày xưa cũ.Lớp học chỉ có hai đứa với những khoảng trời trong veo ,đầy nắng.Mùa hè phượng nở rực rỡ trên cành,đỏ quay quắt đến nhói lòng. Biết bao là kỉ niệm của thời bé thơ mến thương quá đỗi, dịu dàng quá đỗi nhưng lại luôn khiến ta nhói lòng. Cũng như lần đầu tiên biết đau lòng vì một người khác...
Nhiều kỉ niệm về tình bạn, tình yêu dại khờ đầu tiên, như một vết cứa, không, một vết xước thôi , mờ buồn mà đau âm ỉ, tháng năm chẳng thể xoá mờ... Năm năm, đã quá lâu cho một mối tình câm nhưng chưa đủ để ta quên đi những ngày tháng cũ.Đôi lúc những giấc mơ vẫn cứ nhạt nhoà bóng dáng.......Đã bao lần trông lên ngôi trường cũ, tần ngần muốn ghé vào nhưng rồi lại lặng lẽ quay bước. Góc bàn nào mực vẫn còn vương dấu tên ai ,khoảng trời nào trong veo và lấp lánh nắng,cả đồi tím màu sim lồng lộng gió, tháng năm xà cừ đỏ thắm xào xạc trên đầu.....,tất cả giờ đã trở thành nỗi nhớ. Ta sợ chạm vào những mến thương xưa cũ , sợ phải đối mặt với chính mình..
Có một bàn chân giờ đã ngược xuôi chân trời góc bể! Dòng sông nhớ thương ai mà than mãi không thôi, dòng nước buồn như dòng nước mắt. Chiều mưa có một người ngồi thật lâu trong quán cà phê nhỏ, cà phê tí tách nhỏ từng giọt buồn. Những giọt nước mưa đọng vào cửa kính như những đôi mắt tròn xoe đang nhìn chăm chăm ngơ ngác. Cũng đã có những ngày mưa như thế..!Bất chợt hình ảnh một cô bé với chiếc nón trắng cắm đầy que hiện về, xa xăm nhưng rất đỗi quen thuộc...Đâu đó chợt vọng ra tiếng hát mơ hồ "When you're down and troubled and you need a helping hand .And nothing ,but nothing is going right, close your eyes and think of me. And soon I'll be there to brighten up even your darkness night........."
Đôi mắt thăm thẳm đó,nụ cười ấm áp đó liệu có còn gặp lại, dù chỉ một lần thôi giữa dòng đời......?


... có những thứ mất đi không thể nào lấy lại
... những cảm xúc chúng ta không bao giờ có lần thứ hai
... thật khó tìm lại những gì đã mất.
... bởi vì dường như chúng ta đang có quá nhiều việc phải làm
... để rồi một ngày nào đó chợt giật mình nhận ra...

...Tối CN buồn ở nhà một mình, lôi lại bài nhạc cũ ra nghe. Bài hát ngày xưa tôi rất thích. Chợt thèm quay lại những ngày xưa...

...Nhớ ngày đầu gặp Em, cô bé nhỏ xíu, cười khúc khích. Tôi lúc đó 16 tuổi, làm sao biết được sau này đó là người con gái mà tôi sẽ yêu thương. Em đã viết "Người đâu gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?". Có lẽ chúng ta có duyên thật nên ... cuối cùng rồi cũng yêu nhau...

...Tôi cũng không biết vì sao đã yêu. Tôi cũng không biết từ khi nào tôi lại luôn nghĩ về Em. Ở bên Em tôi luôn cảm thấy dễ chịu. Cái ngày mà tôi nói tiếng yêu chỉ là để nói, còn thực ra tình yêu đến lúc nào chẳng hay...

...Tôi vẫn luôn mong được trở lại những ngày ấy. Được có cái cảm giác lần đầu tiên dám cầm tay Em với tất cả can đảm của một thằng con trai 17 tuổi, cái cảm giác hít trộm mùi hương trên tóc Em để rồi đêm về không thể ngủ yên...

...Tôi bây giờ 22 tuổi, nhiều lúc cảm thấy mình chai sạn. Không còn lãng mạn như thủa nào, bây giờ chỉ nghĩ tới việc sắp ra trường, rồi kiếm việc làm, rồi nhà cửa, rồi ăn uống... Khi buồn rủ vài đứa bạn ra quán uống mấy chai bia hoặc làm vài chén rượu, không còn thích đạp xe lang thang ngoài phố như hồi xưa...

...Tối nay cũng có vài ly rượu, chưa đủ say. Tôi nhớ Em! Chưa có lần nào xa Em lâu như bây giờ, đã 5 năm rồi chưa gặp nhau. Chỉ vài ngày nữa thôi tôi sẽ đi xa. Em nói chỉ về được vài ngày về làm gì cho mệt. Tôi "ừ", định dành cho Em một sự bất ngờ...

...Gặp lại, Em sẽ hỏi "Sao K không ĐT báo trước? Sao bây giờ K đen thế? Sao bây giờ K ốm thế?...". Và tôi chỉ cần có vậy, được nghe giọng nói của Em, để quên đi cái mệt mỏi sau một chặng đường dài...

đường về là gió là mưa là bão lũ,
nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề
cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
hồng như chiếc hôn xưa cũ đã tàn phai...

Anh sợ một ngày tất cả sẽ qua mau
Bao thương nhớ cũng thành kỷ niệm
Em vẫn mãi mênh mông như biển
Có bao giờ biển chỉ chọn một dòng sông...?


Có bao giờ em nghĩ về anh không ? Hay chỉ như thời gian ngoảnh mặt làm ngơ, như mây chiều lặng lẽ bay trước gió.

Anh : người luôn nghĩ về em ...
Ký tên : Anh yêu ...


Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.

Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.

Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.

Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.

Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

HÃY MÃI LÀ CHÍNH MÌNH

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.


Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra một sự cạnh tranh hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm hãm "sự vươn lên" của chính mình.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thể yêu bạn như bạn luôn "mơ" về...Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải ngừng mơ về họ.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất. Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằnng với tất cả mọi người.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi bạn chưa tìm được "nữ hoàng " của đời mình, thì không có nghĩa là bạn chưa thể là một "hoàng tử".

Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian, nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.

Hãy chỉ việc tỏa sáng, hãy không ngừng vươn lên, hãy hy vọng và nguyện cầu... Hãy luôn la chính mình như bạn vốn có.

Bạn bè Tất cả

  • xiaoyingxiaoying
  • minhngoccomicminhngoccomic
  • dshungnvdshungnv
  • meotrangmeotrang
  • redmaxredmax
  • doanminhmandoanminhman

LƯU BÚT

  • dshungnv December 28, 2007, 2:44 am
    dshungnv
    Thay mặt chính phủ nhà nước Xin chúc Năm Mới An Khang Thịnh Vượng Mần Ăn Phát Tài nghen!

    Quán triệt tinh thần là như thế! he he he he :D:D:D
  • braininter December 24, 2007, 9:24 am
    braininter
    [url=http://www.zidean.com/d/4 8155][Link chia sẻ][/url]
    MERRY XMAS....
    Mở đôi mắt tâm hồn để thấy tim còn đập,
    Dừng đôi chân để thấy người đang dõi bước...
    Trái tim vàng hé nụ cười tươi
  • braininter December 3, 2007, 3:15 pm
    braininter
    [url=http://www.zidean.com/d/4 7548][Link chia sẻ][/url]
    comment giup Brain lùn nhe... Xmas dui ve
Xem tất cả