Béo bự

» Nhiếp ảnh » Miscellanious |     31-03-2008     | Tác giả: victorgarber Đề cử tác phẩm Đặc sắc

Giới thiệu dự án

Béo bự - 17 tháng tuổi.
Chụp bằng Canon IXY 600 cùi :D không phải dân nhiếp ảnh mừ ^^

Zider đã tham gia gởi bình luận
playboyqh, victorgarber, odonnellwolf, Kimkim, kuchan, zukenhoang, riboom
  1. playboyqh
    playboyqh 04-04-2010, 08:08 PM
    Mèo bạn đẹp đấy.^^.
  2. victorgarber
    victorgarber 12-03-2010, 06:59 AM
    Miss you ...............
  3. victorgarber
    victorgarber 09-09-2009, 08:12 AM
    Vẫn nhớ như in lần đầu tiên a nhìn thấy mày, qua 1 bức ảnh nhỏ chụp bằng điện thoại. Ấn tượng đầu tiên chỉ là 1 cục bông nho nhỏ, xinh xinh. Mày xuất hiện như 1 minh chứng cho cái người ta gọi là tình yêu giữa 2 người, ngây thơ, trong sáng. Ngày mày về nhà, ngôi nhà đích thực, anh là người đầu tiên nhấc mày ra khỏi chiếc hộp giấy con con, thấy vui vui vì mày ko hề tỏ ra sợ sệt, trái lại còn có vẻ tò mò, hấp tấp của 1 đứa trẻ con lẫm chẫm với 1 thế giới mới lạ. Bữa ăn đầu tiên của mày anh vẫn nhớ, là 2 con tôm biển do chính tay anh bóc cho, con thứ 2 đã trở thành quả bóng bất đắc dĩ, có lẽ thói quen tâng bóng thức ăn của mày bắt đầu từ đây. Ai cũng bảo mày sướng nhưng nghĩ lại, anh thấy mày thật long đong lận đận quá. Ngày thứ 3 về nhà, mày đã bị người ta bắt trộm. Còn nhỏ, có biết gì đâu, ai gọi cũng chạy lại, may thay mẹ anh cũng phát hiện kịp thời và đưa mày về với mọi người ngay sau đó. Vài ngày sau chị H - người chủ đầu tiên của mày phải trở về Hà Nội để tiếp tục học tập. Và anh bất đắc dĩ trở thành kẻ tiếp quản, nói là bất đắc dĩ chứ anh rất vui, với 1 kẻ sống có phần biệt lập, khó gần và ít bạn như anh, có thêm mày như 1 hương vị mới của cuộc sống. Quãng thời gian cấp 3 với bao thay đổi, khó khăn trong cuộc sống. Chẳng có ai ngoài mày là người bạn duy nhất anh có thể chia sẻ. Chẳng cần những lời an ủi ngọt bùi, chỉ 2 anh em ngày ngày sống với nhau cũng đủ để hiểu và san sẻ. Chuyện gia đình, chuyện học tập, chuyện bạn bè...anh chẳng bao giờ tâm sự với ai, chẳng ai biết anh buồn hay vui, chỉ có mày. Thật lạ là dường như mày hiểu hết những gì anh nghĩ, anh thường tự hỏi đôi mắt kia dường như biết nói hay sao mà mỗi khi nhìn vào, anh lại cảm thấy vơi bớt phần nào những dằn vặt trong lòng, cảm thấy như được an ủi, sẻ chia. Anh vẫn nhớ những đêm thức ôn thi, thức muộn không ngủ được, mày cũng thức cùng anh, nằm ngay cạnh nhìn anh học, dù buồn ngủ nhưng cố thức, nhìn đáng yêu mà cũng rất tội, nhưng biết làm sao được, mày vốn cứng đầu lại bện anh, đâu có chịu đi ngủ 1 mình.
    Giao thừa năm ấy, lần đầu tiên trong nhiều năm nhà có thêm 1 thành viên mới, không biết mọi người nghĩ sao chứ anh thấy nó thật thú vị và đặc biệt, tự anh đã chọn ngày 1/6 sẽ là sinh nhật mày dù anh chẳng biết chính xác là ngày nào, 1 thành viên phải có ngày sinh nhật riêng, đó là điều hiển nhiên mà anh nghĩ tới, tất nhiên rồi, cả nhà thương mày như ruột thịt mà.
    Hồi ấy máy ảnh với điện thoại của anh lúc nào cũng tràn ngập ảnh mày, ai cũng bảo là anh bện mày thái quá, bạn bè cũng chêu chọc...anh bỏ ngoài tai hết. Anh cũng cứng đầu giống mày nhỉ. Mẹ vẫn bảo do anh bế mày đầu tiên khi về nhà cho nên mày giống anh, kén ăn này, lười này, mắt sâu này...anh em giống nhau cũng hay đó chứ. Có mỗi cái đuôi hình tia sét của mày là anh ko thể giống được, mà cũng lạ thật, mày có quá nhiều điểm đặc biệt để người ta phải nhớ. Anh ấn tượng chiếc đuôi của mày đến nỗi có lần anh mơ mày bị lạc vào 1 đàn mèo trắng giống hệt nhau, anh cũng tìm ra mày nhanh chóng chỉ vì cái đuôi ngộ ngộ ấy, và nói thật là trong mơ lúc mày bị lạc anh cũng khá hoảng...ám ảnh quá chăng, few.
    Lên lớp 12, tự dưng anh bị dị ứng với chính mày. Thật đen đủi thay, kẻ hay bế ẵm mày nhất nhà giờ đây ko thể ôm mày quá 2 phút mà ko bị dính chuỗi hắt hơi, xổ mũi nặng ngay sau đó. Ko bế được anh đành...dượt cho mày chạy tập thể dục, thật may là mày thích điều đó. Thôi thì 1 công đôi việc, nâng cao sức khỏe cho cả 2, tránh cho mày bị bệnh thừa cân. Anh vẫn nhớ như in những lúc nhà đông người, mày vui quá chẳng biết làm gì, cứ chạy hùng hục từ buồng này sang buồng kia, mũi miệng tai đỏ hồng lên, mắt to tròn nhìn mọi người háo hức chẳng ai hiểu lý do, đơn giản chỉ là mày đang vui thôi. 1 niềm vui quá đơn giản, như 1 đứa con trẻ, được quây quần bên gia đình, thế là đủ. Hỏi ai ko yêu được mày cơ chứ.
    Kết thúc lớp 12, anh cũng đi học xa. Ngày anh đi nói thật anh thương mày lắm, nghĩ mày ở nhà giờ tối quanh quẩn 1 mình bên phòng anh, ko có ai âu yếm, vỗ về, nhưng học là cho tương lai, biết làm sao được. Anh muốn đón mày về ở cùng nhưng đi học cả ngày, lôi mày về có lẽ còn khổ thân hơn. Dù sao thì bố, mẹ vẫn rất yêu mày, lâu rồi cũng quen thôi mà. Thỉnh thoảng anh vẫn điện về nhà hỏi thăm, mẹ lại kể về mày nghe thật vui, vẫn nghịch ngợm, đáng yêu và "ít nói" như ngày nào. Có nhiều lúc mẹ lại bảo anh nói thật cho cho mày nghe, anh lại cho là nhảm nhí, nghĩ lại anh thật ngu xuẩn phải không. Mày rất thông minh mà, nghe giọng anh mày sẽ nhận ra ngay, chỉ 1 câu nói mà đôi lúc lại thật keo kiệt, ngốc quá phải không.
    Những tháng sau đó, đôi lúc anh cũng về nhà, thường là 1 tuần, mày lại vui như tết. Cả nhà vẫn cười sảng khoái khi nhìn thấy cảnh mày phấn khởi chạy khắp nhà khi thấy tất cả đông đủ, mà thật lạ kì, bố vốn là người không thích mèo, thế mà mày về bố cũng yêu lắm, có lẽ nhìn mày quá đáng yêu, hỏi ai ko thích cho nổi. Họa chăng kẻ nào quá vô cảm sỏi đá mới ko quý mày thôi.
    Rồi cũng chính trong lúc anh đi học, mày đã bị dính 2 vết sẹo, chỉ vì mấy bà thú y kém cỏi, may mà mày đã đủ nghị lực vượt qua bệnh tật, vượt qua nỗi đau do chính những kẻ mang danh là chữa bệnh gây ra để tiếp tục sống, tiếp tục vui đùa và chờ đợi những lần anh về thăm nhà. 2 vết sẹo lớn, anh nghĩ là quá đủ, mà thực ra là quá sức đối với 1 sinh vật nhỏ bé như mày, trải qua bệnh tật, đau đớn, nhưng ánh mắt mày vẫn rất đỗi ngây thơ và trong sáng. Đôi khi anh thấy mình thật kém cỏi vì nghị lực có khi còn không bằng mày. Anh cũng phần nào an tâm hơn, và hi vọng sẽ không còn vết sẹo nào khiến mày đau đớn thêm nữa, thế là quá đủ...
    Kết thúc năm đại học đầu tiên, bỗng dưng anh không muốn về nhà, có nhiều chuyện khiến anh cảm thấy chán nản, muốn ở lại đất Hà Nội để tĩnh tâm lại một chút. Nhưng rồi 2 tiếng gia đình, nơi có bố mẹ và mày đã thôi thúc anh, quay về thôi. Kiếm lấy 1 khoảng lặng yên bình sau 1 năm mệt mỏi. Anh đâu ngờ đó cũng là lần cuối cùng anh được trở về với 1 gia đình còn có mày đang đợi chờ...số phận vốn rất nghiệt ngã. Ngày anh về mày lại bị cảm, ừ thì anh cũng gật đầu chấp nhận vì mày cũng bị 1 lần rồi và vẫn vượt qua đầy nghị lực, anh tin lần này mày sẽ chiến thắng. Nhưng sai lầm đôi khi đến mà chẳng ai hay, một lần nữa mẹ lại tìm đến 1 "bác sĩ thú y" khác, anh thật ngốc nghếch, chẳng mảy may nhớ đến 2 vết sẹo trên người mày là do ai gây ra. Mà thực ra mẹ có gọi đâu, mẹ đi mua thuốc cho mày thì vô tình gặp lão bác sĩ đấy thôi, có phải là số phận không vậy? Lần đầu tiên anh giữ mày cho người ta tiêm, anh đã muốn đấm vào mặt thằng bác sĩ khi mà anh chưa kịp giữ, lão đã nghiến ngay mũi tiêm vào người mày, anh nhìn mà thấy đau thay cho mày đấy. Nhưng trong đầu lại mang tư tưởng muốn chấm dứt bệnh tật cho mày nhanh, để ngày anh đi được thấy mày khỏe mạnh, mọi suy nghĩ lại tan biến.
    30 phút sau khi lão bác sĩ rời đi, anh bỗng giật mình khi nghe tiếng kêu rất thảm thiết của mày, mấy năm nuôi mày anh còn lạ gì, mày có bao giờ chịu kêu lấy 1 tiếng khi ko có chuyện gì xảy ra, anh chạy vội lên và hoảng hốt khi thấy mày khó nhọc thở, gấp gáp và mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn và đẫm nước. Hoảng loạn, thương mày vô cùng mà chẳng biết làm gì, anh chỉ biết gọi mẹ, cố gắng chăm sóc mày, làm mọi cách có thể. Ngày mai anh đi rồi mà chiều nay, mọi chuyện lại trở nên quá tồi tệ. Anh không tin được vào mắt mình, đôi mắt ngây thơ ngày nào giờ ko thể mở to, nó đờ đẫn, đẫm nước mắt và ánh lên nỗi đau vô bờ. Mày bị dị ứng thuốc, khi biết điều đó anh chỉ biết chửi chính bản thân mình, sự ngu xuẩn, tin tưởng 1 cách mù quáng vô tình đã biến anh thành kẻ giữ mày cho người khác bơm thuốc độc vào người. Hôm ấy bữa cơm của cả nhà bỗng trở nên đắng vô cùng, không khí không còn vẻ yên tĩnh như ngày nào, không còn ánh mắt hiếu kì của "đứa bé" nhấp nhỏm bên bàn ăn, giờ đây chỉ còn tiếng kêu đau đớn, giằng co với sự hành hạ của liều thuốc ngu ngốc. Mày kêu như 1 đứa trẻ đang khóc, anh biết mẹ đã phải cố gắng lắm mới không rơi nước mắt. Bố cũng quát to mọi người phải mạnh mẽ mà tìm cách cứu chữa cho nó, nhưng trong lòng cũng rất đau đớn. Đau lắm chứ, nhìn người "con út" trong gia đình quằn quại chỉ vì 1 liều thuốc vô tình, hỏi ai cầm lòng nổi.
    Cả đêm nằm nghe mày kêu, anh chẳng biết phải làm thế nào, còn gì đau đớn hơn khi nhìn đứa "em nhỏ" thở một cách khó khăn mà không giúp được gì. Mày muốn xuống nhà mà không đi nổi, anh bế mày xuống, rồi mày lại đòi ra phòng khách, nơi mà mày vẫn hay ngồi ngóng anh đi học về hồi cấp 3, anh cũng cho mày ra. Bỗng nhiên mày không kêu nữa, anh thầm cảm ơn trời vì nghĩ mày cảm thấy dễ chịu khi được ra đấy, biết đâu rằng mày đã quá mệt mỏi.
    Giấc ngủ chóng vánh trôi qua, sáng hôm sau anh càng có hi vọng mày sẽ qua khỏi khi thấy mày đã thở bình thường, nhưng niềm hi vọng mỏng manh vụt tắt nhanh chóng khi cơn dị ứng thuốc lại ập tới, ngày một mạnh mẽ, dữ dội trong khi cơ thể nhỏ bé ấy ngày một yếu đi. Khó thở, không ăn, không uống được gì. Một con người còn bị đánh bại, nói gì một chú mèo bé nhỏ như mày, anh chẳng biết làm gì, chỉ biết xoa đầu, mong làm dịu bớt nỗi đau đang giằng xé cơ thể nhỏ bé này. Đôi lúc anh khẽ gọi, mày vẫn quẫy đuôi đáp trả, dù đã quá mệt mỏi, anh thương lắm, chỉ ước sao mình được chịu thay nỗi đau ấy, nhưng điều đó là không thể...
    3h chiều, anh phải về Hà Nội. Dù không muốn nhưng anh phải đi, bỏ lại đứa em nhỏ bé sau lưng đang kiệt sức dần vì bệnh tật, trước khi đi. Anh cố nán lại đợi mẹ bón cho em vài thìa nước để cầm cự, anh thấy lạ tại sao em không kêu nữa, em uống rất ngoan. Có phải em muốn giành giật sự sống hay do em không còn sức để phản kháng, đôi mắt ấy lại mở to, ngước nhìn anh. Vẫn là đôi mắt thân quen mà sao hôm nay nhìn tội quá, ko còn vẻ lanh lợi thường ngày, anh cũng muốn mày nhìn anh thật lâu, nhìn để biết rằng vẫn có người thương và yêu mày vô cùng, muốn mày vượt qua bệnh tật để những ngày về của anh được ấm áp hơn. Nhưng anh cũng sợ nó chính là cái nhìn cuối cùng, vì nó quá da diết, qua buồn thảm. Anh vuốt đầu nhẹ lần cuối, rồi ra xe, lòng trống rỗng, đầy hoài nghi, pha chút hi vọng mỏng manh, ngày mai sẽ ra sao? Anh chỉ biết cầu chúa, mong cho phép màu xảy ra.
    Anh đã tự hỏi cuộc đời sao nghiệt ngã, mày sống hồn nhiên, vô tư, như một thiên thần nhỏ làm ấm lên ngôi nhà này. Vậy mà rút cuộc mày cũng phải giã từ cuộc sống này quá sớm, nhận được tin nhắn của bố, anh bỗng thấy sao khó hiểu chính mình. Tiếc nuối, hối hận, thương cảm...rồi có gì đó nhẹ lòng vì biết mày không phải chịu thêm đau đơn nữa. Nhưng sao khó quá MIU ạ, anh không thể tưởng tượng được đôi mắt ngây ngô ấy giờ đây đã nhắm nghiền mãi mãi, cái đuôi ngộ ngộ ấy giờ đây đã bất động. Có người cầu cho miu ra đi trong yên bình, anh thì tự hỏi liệu giờ đây còn ai chăm sóc cho mày, cho mày cảm nhận được không khí của 1 gia đình thực sự, giờ này liệu mày có thấy lạnh lẽo cô đơn ngoài kia không. Anh đã cầu cho mày chiến thắng trong cuộc chơi này, và anh đã chửi rủa cuộc đời sao trao cho em 1 cuộc chơi không công bằng, khi mà em không có lựa chọn thứ 2, anh đã ko tin có chúa khi những lời cầu nguyện của anh đã không thành hiện thực. Nhưng giờ đây, khi mày đã ra đi thực sự, khi mà khoảng cách giữa em và mọi người đã là hai thế giới, anh lại chỉ biết gửi ước nguyện của mình đến chúa, hãy bảo vệ che trở cho EM, đừng để em phải lạc lõng cô đơn ngoài kia, hơn 3 năm cuộc đời là quá ngắn để em có thể chịu được sự cô đơn, lạnh lẽo. Người đã cướp đi người em của anh thì hãy bảo vệ, che chở cho em, như một ân huệ cuối cùng.
    Đêm nay mong được gặp lại mày lần cuối trong giấc mơ, anh sẽ không bao giờ quên được mày đâu, thiên thần bé nhỏ.
    Mong cho em được bình yên.
    Hà Nội
    09/9/2009
    9:59PM.
  4. odonnellwolf
    odonnellwolf 20-08-2008, 12:19 PM
    So, đây là bé mèo của nhà bác. Cũng dễ thương đó chứ. :D
    victorgarber
    victorgarber 27-08-2008, 09:00 PM
    Yep! Quá dễ thương luôn :D
  5. kimkim
    Kimkim 31-07-2008, 07:12 PM
    she (or he ) is soooooooooooooo cute :]
    victorgarber
    victorgarber 31-07-2008, 08:36 PM
    Quên ko nói, male đó.
  6. kuchan
    kuchan 04-04-2008, 10:10 PM
    Yêu thế thik mèo ghê cơ
  7. zukenhoang
    zukenhoang 01-04-2008, 07:33 AM
    mẹ cha oi! Y chang con "meo` beo'" nha` minh`, ko lẽ song sinh,hehehe,hnao` post lên so sánh
  8. riboom
    riboom 31-03-2008, 10:24 AM
    chu choa,meo meo này dc 5kg chưa nhỉ,nhìn ngây thơ ghê nhở...^^