nMặcS
Giới thiệu dự án
[b]TRẢM CA [/b]
(Cho Phan Thiết ngày về )
Chẳng mấy người thấu ta trơ trọi
Chẳng mấy người thấu nội tâm tư
Chẳng mấy ai thấu côi - lạnh - tẻ
... Em bước vào đời - Lạc nhẹ vừng thơ.
Môi mãnh, ngực mềm, cong cõi thở
Mấy cường bạo liệt cũng như tơ
Mạng thiên thần ấp ôm quỷ sứ
Đu rợn canh khuya đốt máu trơ.
Nào ai sống mãi còn chết mãi!
Ai hồi thống thiết cược tình phai
Vũ trụ vô vi tràn dịch chướng
Xuôi hờn hỗn độn hưởng trần ai.
Ta chém vào đâu? Mãi vào đâu!
Chém vào kim ô nét miên cô
[color=5D7186]Ta gom vào đây kỷ niệm của cuộc đời...[/color]
[color=FF0000][i]"Lâu rồi không tham gia diễn đàn, thấy chàng có vẻ bận rộn nhể? Ta có nên phiền lòng?
SN chàng, ta bị buộc ngủ quên, chỉ còn chàng thức với những ngọn nến đỏ rực cháy, chiếc bánh kem hờ hững và lạnh lẽo vì bị lãng quên. Đồi cát trắng bạc mình cơn lỗi hẹn. Sóng biển gầm dự cảm ngày sau...Ai đo lòng từ những niềm đau...ta tự cắn vào lòng kiêu hãnh. Đêm găm sao diệt trời cung lãnh. Ngôi sao nào trong mắt rực kiêu. Ngôi sao nào toả sáng tự thiêu?"[/i][/color]
***
[color=5D7186]"...
Uhm...
Em đã từng vênh mặt lên, đầy tự đắc: Em đã tổ chức sinh nhật cho ai, thì người ấy sẽ biết SINH NHẬT là gì!...
Ngày đó, em líu lo, vô tư đến là vô tâm, riêng ta vẫn trầm mặc, cứ lẳng lặng chịu phép không đáp lời. Vì không muốn làm em mất hứng, bởi hiểu, em có làm như thế nào đi nữa, cũng không có sự khác biệt nào xảy ra đối với khối đặc dưới vỏ não u lãnh.
Nhưng, niềm vui giản đơn nhất đã không đến như như dự kiến, dẫu nến và mẫu bánh sinh nhật tượng trưng - Nhỏ xíu và xinh xinh – Đã đem vê đến phòng...
[i]Nếu trước đó, ta đừng ra bãi biển thì liệu bây giờ sẽ hay hơn không ?[/i]
Ta còn nhớ, như in, cảm giác lúc quay về
Hai tâm trạng hoàn toàn đối lập nhau, đầy mâu thuẫn, dù hai từ “cô đơn” có là đồng diệu duy nhất chăng nữa cũng chẳng thể nối liền tâm hồn của hai thân phận
mà điều đó còn khiến ta với em cách xa nhau hơn gấp bội.
Thinh lặng quay về, ta chậm rãi
cúi gầm mặt đi sau, vết hài em in trên bãi cát trắng, gót giầy ta dẫm khít, nối bước
không bỏ sót một bước chân nào.
Chỉ trong một khoảng không gian rất hẹp, mà sự tịch mịch làm hai ta đến nghẹt thở
Về đến phòng
Ta mở laptop, bật bài “Lonely” với chế độ Repeat, và em nằm đó, dần thiếp đi tự bao giờ…
Đêm nay, lại xối nước, giống mọi năm, như là một hình thức, mà cũng có thể cho là nghi lễ đối với riêng ta, để gột rửa đi dư ảnh ảm đạm của 365 hằng ngày…
Đêm nay, những dòng suy tư, ký ức tràn ngập hiện về… Ta muốn viết. Viết ra một thứ gì đó … Giống hơn là nước mắt.
Năm ngoái, khi còn chơi ở không gian Thi ca, ĐĐXC đã bảo rằng “chúc thằng Mặc thêm tuổi mới, có nhiều vết sẹo hơn”… Ta đã không từ chối lời chúc đầy tính châm chích ấy. Vì quả thật, cái xác tanh bây giờ, đã nhiều hơn cho sự đón nhận - Những vết dấu của riêng em, có khi vì do ta, có lúc lại do em mà nên…
....
....
Đêm nay, còn vì với kỉ niệm trên chuyến du thuyền trên sông Đồng Nai, mình thuê trọn gói, mà khi đấy đã là lượt cuối cùng.
Hôm đấy là trước ngày mình đi Phan thiết, ta chở em bằng chiếc xe máy cũ nhách...
Trên chiếc du thuyền lúc bấy giờ, nhân viên phục vụ bỏ về hết. Chỉ còn lại ta, em, thuyền trưởng, thuyền phó, một lon bia và bài hát “Hàn Mặc Tử” cùng em song ca…
Về đến phòng, cả hai đứa cùng cười ngất!
Ngày sau nhắc lại, cứ tranh nhau bảo: “Bia ở Biên Hòa 500k/1lon!”
Nhưng còn điều, em có lẽ đã muốn quên – Điều khiến ta xáo động vì bất ngờ với một thứ cảm xúc không thể mong đợi hơn…
Vị ngọt!
....
....
Không hề phản ứng, không một thắc mắc cho câu hỏi… Ta ôm em… Gió khuya mát lộng, tóc em tung bay, xõa vào cả gương mặt của ta.
Tiếng máy nổ của chiếc du thuyền, tiếng nước loang, ánh sáng màu vàng của điện đường chảy dọc bờ sông, cầu Hoá An trước tầm mắt…
Bây giờ hiện lên...
Em hát… Ngân lên cao vút
Ta vẫn lặng yên, cảm và ghi nhận tất cả mọi sự chuyển động, mọi giác quan tinh thần, cho đến hôm nay
Đến ngay giấc bây giờ, tình nhân…
...
...
[b][i]Chúng mình đã có gì cho đêm sinh nhật ta! [/i][/b]
Là câu nói, đã thành bất hủ trong tâm khảm, khi em lỡ thốt ra…
Ừ, thì... dẫu sao em cũng đã-tổ-chức được cho ta một đêm sinh nhật không thể nào quên...
[b][i]Chúng mình đã có gì sau đêm sinh nhật ta![/i][/b]
Phan Thiết, đọng lại vị ngọt của ngụm nước biển em trao
Ta nâng em nằm trên những đợt sóng... Chiếc đầm mỏng manh gợn gọn... Hòa chung màu thiên thanh
Chúng mình ngồi uống café trên bậc thang, em còn lon ton đi bắt dã tràng, đôi lúc lại hô hoáng lên một vì cái gì đó, ta nghĩ là thú vị…
Ta yêu nét trẻ con và hồn nhiên ấy thế!!!
[i][b]Chúng mình còn gì sau đêm sinh nhật ta![/b][/i]
Đồi cát trắng... Chúng mình lỡ hẹn, và ta sẽ còn nợ mãi đến muôn đời sau
... Cũng như "Lầu Ông Hoàng" đó
... Cũng như bức tranh "Con gái của thủy thần"
Ta phải còn nợ em nhiều điều đã hứa
Bởi vĩnh viễn phải chia lìa nhau ...
[b][color=FF0000]Vĩnh huyền ức cổ Vĩnh Hoài ơi!...[/color][/b]
15/01/2007[/color]
***
[b]TẾCH BÁNH [/b]
Chuyện chúng mình
như viết tên lên cát
Sóng tràn vô liếm hết tự "ân tình"
[color=FF0000][i]"Đồi cát trắng bạc đầu cơn lỗi hẹn"[/i][/color]
Thuở ngày xưa còn mấy dấu gót hài ?
Mũi Né trưa nay người cũng vắng
Mình ta bồi bước dõi dáng Hằng
Trời nắng rát, bóng đè lên cát
Đáy nước trong - Nghìn sợ hãi chưa bằng!
Sóng, vỡ dập dìu mơn biển vỗ
Chẳng vuốt ve cũng chẳng ủi an ai
Sắt se, chiều bắt lộng
Hoàng hôn gió thổi phía không một người
Ai man mác kẻ bùi ngùi ?
Ngay mùa hội Nguyệt đười ươi múa lòng.
Lời trơ chợt chết mênh mông
Ngoài xa tít thẳm khơi lòng nổi nênh
Chiều nay, buổi cũng không tên
Dã tràng se cát hết bền bỉ chưa!...
Ta ức cố dạ Hoài, Phan Thiết
Cuộc ngày đêm ngọn nến tàn thây
Vì lửa cháy!
Mà tình cũng cháy!!!
Chúng đốt nhau
!Chẳng kịp nhíu mày
Ta quyến cố lịm hồn ngây ngất xác
Vốc từng mặn nước tráng bờ môi
Ta nhói nhớ!
Thẫn thờ chua chát chúa
Ngạt hoang du
họng hát tủi cô ngàn
Thu này thơ tếch đặng bánh trăng
Tuy không gởi được, em nhớ lấy...
Một đời nhân có hột "ăn năn"
07/09/08
***
[color=5D7186]Nếu có còn gì hơn như thế
Hơn tất cả những gì em mang - khi "đến"
rồi "đi"...[/color]
[i][color=FF0000][b]Biến ca [/b]
(Cho M)
Quẫy cùng xiết hận nguôi cơn khát
Thế gian đừng nói là bát ngát
Sao không ai nghe ta hoan ca
Kìa! Chỉ một bầy cơn đói rạc?
Ta vắt niềm tin khô trí óc
Liếc ngược kẻ ném câu rủa độc
Em ơi chỉ em ta không điên
Dụi ngủ ngực em ru ta khóc.
Ngày mai u uất phép diệu huyền
Tinh khí còn say bẻ biến thiên
Thánh thiện đáy khơi dây ai nối
Rữa nhục mấy mươi cá loạn hiền!
Em ơi riêng em xuôi cô miên
Còn có nhau không cuộc biến thiên?
Nhuệ Giang 05/12/2006 [/color][/i]
(Cho Phan Thiết ngày về )
Chẳng mấy người thấu ta trơ trọi
Chẳng mấy người thấu nội tâm tư
Chẳng mấy ai thấu côi - lạnh - tẻ
... Em bước vào đời - Lạc nhẹ vừng thơ.
Môi mãnh, ngực mềm, cong cõi thở
Mấy cường bạo liệt cũng như tơ
Mạng thiên thần ấp ôm quỷ sứ
Đu rợn canh khuya đốt máu trơ.
Nào ai sống mãi còn chết mãi!
Ai hồi thống thiết cược tình phai
Vũ trụ vô vi tràn dịch chướng
Xuôi hờn hỗn độn hưởng trần ai.
Ta chém vào đâu? Mãi vào đâu!
Chém vào kim ô nét miên cô
[color=5D7186]Ta gom vào đây kỷ niệm của cuộc đời...[/color]
[color=FF0000][i]"Lâu rồi không tham gia diễn đàn, thấy chàng có vẻ bận rộn nhể? Ta có nên phiền lòng?
SN chàng, ta bị buộc ngủ quên, chỉ còn chàng thức với những ngọn nến đỏ rực cháy, chiếc bánh kem hờ hững và lạnh lẽo vì bị lãng quên. Đồi cát trắng bạc mình cơn lỗi hẹn. Sóng biển gầm dự cảm ngày sau...Ai đo lòng từ những niềm đau...ta tự cắn vào lòng kiêu hãnh. Đêm găm sao diệt trời cung lãnh. Ngôi sao nào trong mắt rực kiêu. Ngôi sao nào toả sáng tự thiêu?"[/i][/color]
***
[color=5D7186]"...
Uhm...
Em đã từng vênh mặt lên, đầy tự đắc: Em đã tổ chức sinh nhật cho ai, thì người ấy sẽ biết SINH NHẬT là gì!...
Ngày đó, em líu lo, vô tư đến là vô tâm, riêng ta vẫn trầm mặc, cứ lẳng lặng chịu phép không đáp lời. Vì không muốn làm em mất hứng, bởi hiểu, em có làm như thế nào đi nữa, cũng không có sự khác biệt nào xảy ra đối với khối đặc dưới vỏ não u lãnh.
Nhưng, niềm vui giản đơn nhất đã không đến như như dự kiến, dẫu nến và mẫu bánh sinh nhật tượng trưng - Nhỏ xíu và xinh xinh – Đã đem vê đến phòng...
[i]Nếu trước đó, ta đừng ra bãi biển thì liệu bây giờ sẽ hay hơn không ?[/i]
Ta còn nhớ, như in, cảm giác lúc quay về
Hai tâm trạng hoàn toàn đối lập nhau, đầy mâu thuẫn, dù hai từ “cô đơn” có là đồng diệu duy nhất chăng nữa cũng chẳng thể nối liền tâm hồn của hai thân phận
mà điều đó còn khiến ta với em cách xa nhau hơn gấp bội.
Thinh lặng quay về, ta chậm rãi
cúi gầm mặt đi sau, vết hài em in trên bãi cát trắng, gót giầy ta dẫm khít, nối bước
không bỏ sót một bước chân nào.
Chỉ trong một khoảng không gian rất hẹp, mà sự tịch mịch làm hai ta đến nghẹt thở
Về đến phòng
Ta mở laptop, bật bài “Lonely” với chế độ Repeat, và em nằm đó, dần thiếp đi tự bao giờ…
Đêm nay, lại xối nước, giống mọi năm, như là một hình thức, mà cũng có thể cho là nghi lễ đối với riêng ta, để gột rửa đi dư ảnh ảm đạm của 365 hằng ngày…
Đêm nay, những dòng suy tư, ký ức tràn ngập hiện về… Ta muốn viết. Viết ra một thứ gì đó … Giống hơn là nước mắt.
Năm ngoái, khi còn chơi ở không gian Thi ca, ĐĐXC đã bảo rằng “chúc thằng Mặc thêm tuổi mới, có nhiều vết sẹo hơn”… Ta đã không từ chối lời chúc đầy tính châm chích ấy. Vì quả thật, cái xác tanh bây giờ, đã nhiều hơn cho sự đón nhận - Những vết dấu của riêng em, có khi vì do ta, có lúc lại do em mà nên…
....
....
Đêm nay, còn vì với kỉ niệm trên chuyến du thuyền trên sông Đồng Nai, mình thuê trọn gói, mà khi đấy đã là lượt cuối cùng.
Hôm đấy là trước ngày mình đi Phan thiết, ta chở em bằng chiếc xe máy cũ nhách...
Trên chiếc du thuyền lúc bấy giờ, nhân viên phục vụ bỏ về hết. Chỉ còn lại ta, em, thuyền trưởng, thuyền phó, một lon bia và bài hát “Hàn Mặc Tử” cùng em song ca…
Về đến phòng, cả hai đứa cùng cười ngất!
Ngày sau nhắc lại, cứ tranh nhau bảo: “Bia ở Biên Hòa 500k/1lon!”
Nhưng còn điều, em có lẽ đã muốn quên – Điều khiến ta xáo động vì bất ngờ với một thứ cảm xúc không thể mong đợi hơn…
Vị ngọt!
....
....
Không hề phản ứng, không một thắc mắc cho câu hỏi… Ta ôm em… Gió khuya mát lộng, tóc em tung bay, xõa vào cả gương mặt của ta.
Tiếng máy nổ của chiếc du thuyền, tiếng nước loang, ánh sáng màu vàng của điện đường chảy dọc bờ sông, cầu Hoá An trước tầm mắt…
Bây giờ hiện lên...
Em hát… Ngân lên cao vút
Ta vẫn lặng yên, cảm và ghi nhận tất cả mọi sự chuyển động, mọi giác quan tinh thần, cho đến hôm nay
Đến ngay giấc bây giờ, tình nhân…
...
...
[b][i]Chúng mình đã có gì cho đêm sinh nhật ta! [/i][/b]
Là câu nói, đã thành bất hủ trong tâm khảm, khi em lỡ thốt ra…
Ừ, thì... dẫu sao em cũng đã-tổ-chức được cho ta một đêm sinh nhật không thể nào quên...
[b][i]Chúng mình đã có gì sau đêm sinh nhật ta![/i][/b]
Phan Thiết, đọng lại vị ngọt của ngụm nước biển em trao
Ta nâng em nằm trên những đợt sóng... Chiếc đầm mỏng manh gợn gọn... Hòa chung màu thiên thanh
Chúng mình ngồi uống café trên bậc thang, em còn lon ton đi bắt dã tràng, đôi lúc lại hô hoáng lên một vì cái gì đó, ta nghĩ là thú vị…
Ta yêu nét trẻ con và hồn nhiên ấy thế!!!
[i][b]Chúng mình còn gì sau đêm sinh nhật ta![/b][/i]
Đồi cát trắng... Chúng mình lỡ hẹn, và ta sẽ còn nợ mãi đến muôn đời sau
... Cũng như "Lầu Ông Hoàng" đó
... Cũng như bức tranh "Con gái của thủy thần"
Ta phải còn nợ em nhiều điều đã hứa
Bởi vĩnh viễn phải chia lìa nhau ...
[b][color=FF0000]Vĩnh huyền ức cổ Vĩnh Hoài ơi!...[/color][/b]
15/01/2007[/color]
***
[b]TẾCH BÁNH [/b]
Chuyện chúng mình
như viết tên lên cát
Sóng tràn vô liếm hết tự "ân tình"
[color=FF0000][i]"Đồi cát trắng bạc đầu cơn lỗi hẹn"[/i][/color]
Thuở ngày xưa còn mấy dấu gót hài ?
Mũi Né trưa nay người cũng vắng
Mình ta bồi bước dõi dáng Hằng
Trời nắng rát, bóng đè lên cát
Đáy nước trong - Nghìn sợ hãi chưa bằng!
Sóng, vỡ dập dìu mơn biển vỗ
Chẳng vuốt ve cũng chẳng ủi an ai
Sắt se, chiều bắt lộng
Hoàng hôn gió thổi phía không một người
Ai man mác kẻ bùi ngùi ?
Ngay mùa hội Nguyệt đười ươi múa lòng.
Lời trơ chợt chết mênh mông
Ngoài xa tít thẳm khơi lòng nổi nênh
Chiều nay, buổi cũng không tên
Dã tràng se cát hết bền bỉ chưa!...
Ta ức cố dạ Hoài, Phan Thiết
Cuộc ngày đêm ngọn nến tàn thây
Vì lửa cháy!
Mà tình cũng cháy!!!
Chúng đốt nhau
!Chẳng kịp nhíu mày
Ta quyến cố lịm hồn ngây ngất xác
Vốc từng mặn nước tráng bờ môi
Ta nhói nhớ!
Thẫn thờ chua chát chúa
Ngạt hoang du
họng hát tủi cô ngàn
Thu này thơ tếch đặng bánh trăng
Tuy không gởi được, em nhớ lấy...
Một đời nhân có hột "ăn năn"
07/09/08
***
[color=5D7186]Nếu có còn gì hơn như thế
Hơn tất cả những gì em mang - khi "đến"
rồi "đi"...[/color]
[i][color=FF0000][b]Biến ca [/b]
(Cho M)
Quẫy cùng xiết hận nguôi cơn khát
Thế gian đừng nói là bát ngát
Sao không ai nghe ta hoan ca
Kìa! Chỉ một bầy cơn đói rạc?
Ta vắt niềm tin khô trí óc
Liếc ngược kẻ ném câu rủa độc
Em ơi chỉ em ta không điên
Dụi ngủ ngực em ru ta khóc.
Ngày mai u uất phép diệu huyền
Tinh khí còn say bẻ biến thiên
Thánh thiện đáy khơi dây ai nối
Rữa nhục mấy mươi cá loạn hiền!
Em ơi riêng em xuôi cô miên
Còn có nhau không cuộc biến thiên?
Nhuệ Giang 05/12/2006 [/color][/i]