Thiên Mụ
Giới thiệu dự án
Đường lên Huyền 0Sơn Thượng II
Bên hông Linh Mụ.
[color=FF0000][i]Không vô "Mụ" thêm lần nữa, bởi hôm này 0em
Ngày em bỏ "bùa cho sư" với chuyện ? Hoa Mãn Đường... Xa lắc lơ rồi![/i][/color]
...Triều Tâm Ảnh, cái tên nghe đầy huyền thoại, được thư pháp gia cả nước sùng bái... Hờ!
"Chân" không ra "chân", "nhân" không ra "nhân"
Nghĩ lại, thấy giật mình, thì ra... Tâm cảm của hồn người thật mãnh liệt.
Nó có thể tôn cảm một người trong 1con người, nhưng ngược lại cũng đủ chân chính để hủy diệt tâm cách đã được sư tôn nhận trong 1con người khác.
Leo núi, vì một ý nói: Đã đến Huế rồi, thì phải gặp Triều Tâm Ảnh, để những tư tưởng lớn được hòa giao. Mang bao khấp khởi... Để tự riêng mình huỵch toẹt.
Gặp gỡ cái "biến những câu chuyện bình thường thành huyền thoại" trong komm của sonmap bên bức "Hoa nắng", nên "lạm bàn" chút ở đây:
[color=0000FF]"một góc cảnh có không gian ảo diệu! hoa nắng lúc có lúc mất,như cảm xúc vậy! mặc khôn quá túm được cảm xúc rồi!lại một thí dụ nữa về ánh sáng ,bài học vỡ lòng trong cái nhìn, ánh sáng có sức mạnh biến đổi vạn vật biến những câu chuyện bình thường thành huyền thoại!fav!"[/color]
Thế cái ánh sáng đấy, chẳng phải vốn đã được định liệu trong tư tưởng của mình, chứ 0lệ thuộc vào sự tự nhiên của ánh sáng ?
Thế, ánh sáng tự phát trong mình đấy có vai trò biến đổi sự bình thường của mình thành huyền thoại ?
Quay lại với cái "chân" không ra "chân", nhân không ra "nhân", vậy hào quang của tự thân lại là phù phiếm của thói sự ?
Thế, ngược lại, vai trò của ánh sáng là sao ?... Bâng khuâng!
Ngay khi quay về... Tâm niệm trong lòng, lên núi, "tri diện" Minh Đức đại sư, cái được nhất là 0được gì.
Có thể những vướng bận trên là do mình lẩn quẩn trong vòng.
Vậy mời mọi người cùng chia sẻ!
Mặc mong nhận được đóng góp í kiến.
Bên hông Linh Mụ.
[color=FF0000][i]Không vô "Mụ" thêm lần nữa, bởi hôm này 0em
Ngày em bỏ "bùa cho sư" với chuyện ? Hoa Mãn Đường... Xa lắc lơ rồi![/i][/color]
...Triều Tâm Ảnh, cái tên nghe đầy huyền thoại, được thư pháp gia cả nước sùng bái... Hờ!
"Chân" không ra "chân", "nhân" không ra "nhân"
Nghĩ lại, thấy giật mình, thì ra... Tâm cảm của hồn người thật mãnh liệt.
Nó có thể tôn cảm một người trong 1con người, nhưng ngược lại cũng đủ chân chính để hủy diệt tâm cách đã được sư tôn nhận trong 1con người khác.
Leo núi, vì một ý nói: Đã đến Huế rồi, thì phải gặp Triều Tâm Ảnh, để những tư tưởng lớn được hòa giao. Mang bao khấp khởi... Để tự riêng mình huỵch toẹt.
Gặp gỡ cái "biến những câu chuyện bình thường thành huyền thoại" trong komm của sonmap bên bức "Hoa nắng", nên "lạm bàn" chút ở đây:
[color=0000FF]"một góc cảnh có không gian ảo diệu! hoa nắng lúc có lúc mất,như cảm xúc vậy! mặc khôn quá túm được cảm xúc rồi!lại một thí dụ nữa về ánh sáng ,bài học vỡ lòng trong cái nhìn, ánh sáng có sức mạnh biến đổi vạn vật biến những câu chuyện bình thường thành huyền thoại!fav!"[/color]
Thế cái ánh sáng đấy, chẳng phải vốn đã được định liệu trong tư tưởng của mình, chứ 0lệ thuộc vào sự tự nhiên của ánh sáng ?
Thế, ánh sáng tự phát trong mình đấy có vai trò biến đổi sự bình thường của mình thành huyền thoại ?
Quay lại với cái "chân" không ra "chân", nhân không ra "nhân", vậy hào quang của tự thân lại là phù phiếm của thói sự ?
Thế, ngược lại, vai trò của ánh sáng là sao ?... Bâng khuâng!
Ngay khi quay về... Tâm niệm trong lòng, lên núi, "tri diện" Minh Đức đại sư, cái được nhất là 0được gì.
Có thể những vướng bận trên là do mình lẩn quẩn trong vòng.
Vậy mời mọi người cùng chia sẻ!
Mặc mong nhận được đóng góp í kiến.